Vào Đông

Ngũ độ thanh

Gió thổi bay vờn những rặng thông
Dần trôi quạnh quẽ khắp nương đồng
Bên hồ khóm liễu còn vươn lộc
Dưới ruộng hoa nhài vẫn nở bông
Hỏi giữa tầng không vầng nắng bạc
Tìm trên khoảng lặng áng mây hồng
Thu tàn lá rụng hoài tơ tưởng
Thủa ấy ân tình mãi đợi trông.

Núi Không Tiền

Lỡ Hẹn

Ngũ độ thanh

Đã hứa mà sao bạn chẳng chờ
Cho đời ngắt nhịp mảnh hồn thơ
Còn đây kỷ niệm đầy thương mến
Bởi quãng thời gian lắm dại khờ
Mãi tưởng hương tình tha thiết đọng
Đâu dè sắc nghĩa nhạt nhòa mơ
Phai mờ những chuyện ngày xưa ấy
Nỗi tủi hoài vương đến tận giờ.

Núi Không Tiền

Bình Minh

Ngũ độ thanh

Xóm nhỏ êm đềm đẹp giữa thu
Đồi thông toả rạng sắc mây mù
Kia dòng suối bạc âm thầm chảy
Đó mảnh sương hồng lặng lẽ ru
Bãi nở hoa vàng con bướm lượn
Nhành vươn lộc đỏ tiếng chim gù
Làng quê rộn rã sang ngày mới
Gửi đến cho đời mộng lãng du.

Núi Không Tiền

Cảm Ơn Thi Đường

Ngày nao học ở chốn Thi Đường
Bỗng thấy tâm hồn được toả hương
Cậy tỷ gieo vần khuôn lễ phép
Nhờ huynh luyện chữ nếp khiêm nhường
Từ hay chắt lọc cùng mong mỏi
Ngữ đẹp trau dồi để vấn vương
Mãi nguyện ơn Người công chỉ lối
Nồng ân nghĩa đậm lúc ra trường.

Núi Không Tiền

Hoài Mong

Tỉnh giấc khuya nằm nghĩ vẩn vơ
Lòng thêm nhớ bạn trí bơ thờ
Trông về một thuở hồn xưa ấy
Dõi đến bao ngày tuổi ấu thơ
Rặng liễu vờn nghiêng tình vẫn tỏ
Vầng trăng toả sáng nghĩa không mờ
Âm thầm dệt mộng hoài chung lối
Mãi nguyện đi cùng trọn ước mơ.

Núi Không Tiền

Hoài Mơ

Chiều buồn lại nghĩ những vu vơ
Chỉ sợ niềm đau dạ thẫn thờ
Vẫn lắm duyên nồng vui tiếng nhạc
Còn nhiều mộng thắm đẹp câu thơ
Ong vờn ngõ trước tình không nhạt
Bướm lượn vườn sau nghĩa chẳng mờ
Tuổi trẻ hoài mang đầy khát vọng
Làm người hạnh phúc tuyệt như mơ.

Tuấn Lương

Nhớ

Trải mấy thu rồi chẳng gặp nhau
Câu thơ mới viết lại vo nhàu
Đôi làn gió lạnh vừa bay khắp
Những giọt mưa buồn vẫn chảy mau
Cảnh tượng giờ đây còn đậm sắc
Bình minh thuở nọ đã phai màu
Bao ngày quạnh quẽ hồn hoang vắng
Nỗi nhớ trong lòng khiến khổ đau.

Núi Không Tiền

Quên

Thôi đừng gợi nữa xót lòng nhau
Cứ vậy buồng tim sẽ nát nhàu
Lắm buổi tình sâu thường vụt cạn
Nhiều mùa nghĩa thắm cũng phai mau
Vườn xưa kỉ niệm đìu hiu sắc
Lối cũ thời gian nhạt nhẽo màu
Đã biết người quên lời ước hẹn
Ta thầm giấu chặt nỗi sầu đau.

Hà Ánh

Hoài Thương

Lộng lẫy trăng vàng gọi gió khơi
Sương ôm đỉnh núi mãi không dời
Men tình hạnh phúc hoài chưa cạn
Giấc mộng thiên đường sẽ chẳng vơi
Vẫn bước cùng nhau về cuối nẻo
Còn đi với bậu đến chân trời
Triền miên sóng vỗ tràn thương mến
Chạnh thấy trong vườn lá chợt rơi.

Núi Không Tiền

Ân Tình

Trông về bến mộng nỗi niềm khơi
Tiếng hẹn ngày xưa chẳng thể dời
Một phút miền say còn thắm đượm
Trăm mùa vị nhớ sẽ đầy vơi
Tìm sang bởi nghĩa vùi trong dạ
Nghĩ đến dù thân ở góc trời
Vạn thuở câu thề tim mãi khắc
Duyên tình đã quyện khó mà rơi.

Hà Ánh