Chiều vàng khắc khoải bóng mây trôi
Gió thoảng hương đưa giữa lối đồi
Lá úa bên thềm sương quạnh quẽ
Hoa tàn cuối ngõ nắng mồ côi
Đôi làn mắt biếc còn trông mãi
Những nét duyên xưa lại khép rồi
Lặng lẽ nhìn theo dòng nước chảy
Tình nồng một thuở đã phai phôi.
Lặng ngắm sương chiều lãng đãng trôi
Vầng dương khuất nẻo phía sau đồi
Thầm thương ánh nguyệt bao lần khuyết
Ngẫm lại duyên mình một bóng côi
Góc nhỏ hương xưa còn giấu mãi
Lầu cao tiếng nhạc đã vang rồi
Đêm nay hãy uống cùng trăng để
Vợi bớt ưu phiền chỉ thế thôi
Ảo não dương tà giấc mộng trôi
Vào thu ủ rũ tựa lưng đồi
Âm thầm phận tủi xưa còn chiếc
Lặng lẽ thương hoài kiếp nửa côi
Bến chảy người quen tìm ngõ quạnh
Thuyền say khách lạ dõi nhau rồi
Chân trần guốc mộc quên ngày cũ
Vội vã chi mà trở cách thôi
Ảo não dương tà giấc mộng trôi
Vào thu ủ rũ tựa lưng đồi
Âm thầm phận tủi xưa còn chiếc
Lặng lẽ thương hoài kiếp nửa côi
Bến chảy người quen tìm ngõ quạnh
Thuyền say khách lạ dõi nhau rồi
Chân trần guốc mộc quên ngày cũ
Vội vã chi mà trở cách thôi